pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Ở nơi đó em cười


phan 8

 chương 9: Cuộc chạm trán bất ngờ.

Công việc của phòng chúng tôi cuối cùng thì cũng đã được sắp xếp ổn thỏa. Nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của Sam nên tôi đã kiếm được 1 công việc bán hàng mỹ phẩm trong khu trung tâm mua sắm. Phần lớn của công việc chỉ là đứng giết thời gian, thế nhưng lương lậu cũng ko đến nỗi nào, tuy ko phải là nhiều nhưng đối với 1 sinh viên nội trú như tôi, thì số tiền đó cũng đủ trang trải phí sinh hoạt hàng tháng. Khách hàng mỗi ngày đến quầy mua sắm ko nhiều, phần lớn là chỉ để ngắm.. Sam nói tôi quá kiệm lời, bán hàng thì mặt mày cần phải dầy hơn 1 chút, tuy khuôn miệng vẫn cười niềm nở tỏ ra vô cùng lịch sự thế nhưng đôi tay vẫn phải thực hiện chiến lược “bám chặt quyết ko buông”. Có như thế thì mới bán được hàng. Nhiều lúc nhìn cô bạn đó bán hàng, tôi ko khỏi rùng mình với cái đống mánh khóe mà được coi là chuyên nghiệp của cô ấy.

Còn về Sunshine, cô ấy vẫn như vậy thôi, ngày ngày giờ giờ đều chầu chực ở bên khu trường Y, cô ây đã đứng ở đó nhiều đến nỗi mà gần như sinh viên trường Y đều có thể biết và nhớ mặt của cô ấy. Ko phải là cô ấy ko có ai khác để theo đuổi, nam sinh theo sau cô ấy đếm ko xuể, toàn là những cậu bạn có ngoại hình và gia cảnh rất khá, nhưng chẳng một ai trong số họ được cô ấy xem là “tiếng sét ái tình” như với anh chàng khoa Y kia. Cả phòng chúng tôi thường hay chê cô ấy đen. Thật ra ko phải cô ấy đen từ trước mà chỉ là do phải đứng dưới ánh mặt trời lâu đến như thế, ko đen thì đúng ko phải là người...Trước sự kêu ca, phàn nàn của chúng tôi, cô ấy chỉ cười xòa vài câu, nói: “Đấy chính là sức mạnh của tình yêu.” Nghe xong câu này, cả phòng cùng lăn đùng ra ngất. Thật ko thể hiểu nổi! Tất cả chúng tôi vẫn còn là những đứa trẻ rất rất ngây thơ

Còn về Wind, cậu ta càng ngày càng thể hiện mình là 1 con người khó hiểu. Cậu ấy ko bận rộn đi kiếm việc làm, đương nhiên là chúng tôi có thể hiểu vì sao, nhưng cả ngày cậu ta cũng lặn mất tăm như Sunshine, thì đối với chúng tôi quả là dấu hỏi chấm lớn. Nhiều lúc cậu ta về phòng còn muộn hơn cả Sunshine nữa. Có 1 lần do quá hiếu kì, nên tôi, May và Sam quyết tâm đi theo dõi cậu ta thế nhưng ngay khi vừa mới đặt chân ra phía cổng ngoài của trường học, Wind đã biến mất 1 cách ko ai hay, trời ko biết, đất cũng chẳng thèm thấu. Vậy là cả 3 chúng tôi đành tiu nghỉu như mèo cụp đuôi, bỏ về phòng.

...

Tính ra tôi đã hòa nhập với cuộc sống nơi đây cũng được gần 1 năm rồi. Nhiều lần tôi cũng thử gọi điện về nhà hỏi thăm sức khỏe của mẹ, ấy thế nhưng kết quả vẫn chỉ là những tiếng tút kéo dài. Chẳng có ai bắt máy. Chỉ có thể liên lạc với chị. Chị nói chị vẫn khỏe và bé Bin đã tròn 1 tuổi, có thể nhảy nhót và nói líu lo. Vì vậy, tôi cũng thấy vui vui.

Chiều. Chúng tôi có tiết tự học trên khu giảng đường. Vì vậy, cả đám đông lại kéo nhau đi học. Ai cũng uể oải than ngắn, thở dài. Vốn mang sẵn bản tính lười trong người, vì thế cả bọn chỉ chịu ngồi ê mông khoảng 2 tiếng, rồi sau đó lại quyết tâm theo chân Sunshine đi “săn bắt” anh chàng khoa Y của cô ấy. Khi đi ngang qua hành lang phòng hội trường, chúng tôi bắt gặp Wind đang hớt hải chạy đi đâu đó mới về, dáng vẻ trông rất mệt mỏi. Giờ chúng tôi mới ồ ra là chiều nay cô ấy đã ko lên lớp. Hjx, bạn bè nhiều lúc cũng vô tâm như vậy đấy +_+. Tiện tay, chúng tôi lôi tuột cô ấy đi cùng mặc cho cô ấy có cau mày đến như thế nào đi nữa. Tính Wind là thế, chỉ sau 5phút đôi mày đó lại được giãn ra, thay vào đó là nụ cười thường trực. Wind cũng ko hẳn là hay cười, cô ấy chỉ cười với chúng tôi, còn đối với người lạ, cô ấy luôn giữ ình vẻ mặt lạnh lùng đến tàn nhẫn, trong khi tính tình lại nóng như lửa. Quả thật nếu như nói con người có đa tính cách, thì tôi thấy người đó chính là Wind.

Giữa chiêu trưa nắng, 5 đứa con gái đứng ở 5 chiếc cổng oai vệ như những tên gác cổng chuyên nghiệp. Hjx, nhưng kết quả cuối cùng là chúng tôi chịu phơi nắng suốt mấy tiếng đồng hồ, mặt mày đứa nào đứa nấy cũng đen nhẻm đen nhèm, vậy mà vẫn chẳng thấy tăm hơi anh chàng khoa Y kia đâu. Được tận mắt chứng kiến, tôi mới thấy khâm phục cái tài “cao chạy xa bay” của anh ta. Chỉ trong nháy mắt, mà anh ta đã biến mất hệt như chưa hề xuất hiện. Rõ ràng là chúng tôi đã trông thấy anh ta bước ra từ cửa lớp học, chính tỏ là hôm nay anh ta có đi học, vậy mà... bây giờ chỉ còn chúng tôi ở lại nhiều mắt nhìn nhau, ngút lửa...

Wind tức giận, la lối om sòm vài câu, rồi quay lưng bỏ đi. Sam thì tỏ ra vẻ cảm thông, vỗ vai Sunshine, nhỏ nhẹ vài lời, còn May – cô ấy nhìn tôi, mặt nhăn như khỉ ăn phải ớt, có lẽ cô ấy đang muốn nói rằng: “ Hỏng hết làn da mỏng manh của mình rồi.” Tôi cũng chán nản đáp lại ánh nhìn của cô ấy. Tôi ko sợ đen mà tôi chỉ cảm thấy nóng. Nóng đến kinh hồn. Sức nóng từ ánh nắng bên cạnh đang tỏa ra khiến mồ hôi trên trán tôi tuôn ra nhễ nhại...

Sunshine – cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn với 2 bàn tay nắm chặt bên mình, đang đứng giữa 3 chúng tôi, như phát ra một ngọn lửa căm phẫn, ánh nhìn cô ấy dành cho chúng tôi đầy vẻ thù hằn. Ôi ôi... người đắc tội với cô ấy đâu phải là chúng tôi +_+ Như ko nén nổi bình tĩnh, cô ấy hét lớn.:

- TẠI SAO LẠI KO CHỊU CHO TÔI 1 CƠ HỘI CƠ CHỨ??????? TÔI GHÉT ANH!!!!

Hơhơ.. cô ấy nói rồi vụt chạy đi, chỉ còn 3 chúng tôi vẫn bần thần ở lại vì vẫn còn chưa hết... chói tai. Hjx, tôi vẫn biết những người nhỏ con bao giờ cũng có những giọng nói ngược lại với vóc dáng của họ, chỉ có điều tôi ko hề biết giọng nói đó lại kinh khủng đến vậy . Mấy anh chàng khoa Y khi xấu số đi ngang qua chỗ chúng tôi cũng ko khỏi xa xẩm mặt mày...

Tự nhiên, tôi lại thấy mừng cho cái tên Stable gì gì đó... Nếu ngày hôm nay anh ta mà bị chúng tôi “tóm” được thật, thì xem ra sẽ rất rất thảm đó, bởi vì ko chỉ có một mà sẽ có tới những 5 bà chằn xinh đẹp “xử lí” anh ta... Xem anh ta còn có thể lành lặn mà lết nổi về nhà ko nữa ^^. Nhất là Wind, thể nào cô ấy cũng sẽ xả hết stress vào hắn ta à k0i... Thật chẳng dám tưởng tượng tiếp...

~(^oo^)~ (.< )

~Mấy ngày sau đó, Sunshine ko còn la cà sang bên trường Y nữa, cô ấy đã bắt đầu chịu khó lên lớp và dành nhiều thời gian cho việc học hơn. Tuyệt nhiên, ko hề đả động đến vụ tình yêu sét đánh ấy nữa. Tuy nhiên, cả bọn chúng tôi vẫn chẳng kịp mừng, vì thay vào chỗ của Sunshine là Wind. Sunshine vừa quay trở lại lớp học, thì cũng là lúc Wind biến mất. Đồ đạc trong phòng của cô ấy vẫn còn giữ nguyên, chỉ là đã 1 tuần nay ko thấy cô ấy quay trở lại kể từ sau vụ chầu trực mất mấy tiếng đồng hồ dưới nắng ấy. Chúng tôi thay phiên nhau, gọi điện thoại, chạy náo loạn đi tìm cô ấy, nhưng vẫn chẳng có bất cứ tin tức gì. Cứ nghĩ là cô ấy vẫn còn giận về vụ việc hôm trước, cho nên chúng tôi tạm thời gạt nỗi lo lắng ấy qua 1 bên...

Rồi 1 tháng nữa trôi qua, các kì thi lần lượt nối đuôi nhau kéo đến, khiến chúng tôi càng thêm hoảng loạn. Wind vẫn chưa quay trở lại, cũng chẳng có bất cứ cuộc điện thoại nào hết. Đầu dây bên kia lúc nào cũng chỉ vang lên 1 giọng nói duy nhất. Cả phòng chúng tôi cứ như thể rắn mất đầu tiu nghỉu, hoang mang, trở nên hiền lành đến khó tin, ngoài giờ học, tất cả chúng tôi chỉ muốn im lặng ở yên trong phòng, chỉ trừ có mấy cô bạn giường ngoài là vẫn tấp nập ra vào cùng người yêu. Nực cười thay, các phòng khác lại cứ tưởng cái phòng chuyên nổi loạn của chúng tôi do áp lực của kì thi nên mới im hơi lặng tiếng như thế. Thật ra ko phải như vậy, tất cả chúng tôi chỉ là đều đang nhớ đến Wind, chúng tôi muốn dùng sự im lặng để nhớ lại cái sự ồn ào và nóng nảy của cô ấy. Giờ đây, có thời gian bình tâm để ngẫm nghĩ, tôi đã hiểu vì sao cô ấy lại ình cái tên Wind. Cô ấy quả thật quá giống 1 cơn gió, luôn khiến cho người ta cảm thấy thật dễ chịu, dù cho đó có là 1 cơn gió oi nóng đi chăng nữa. Gió thì vẫn luôn vô hình, khiến ắt ta ko thể nào mà nhìn thấy, mà đã ko nhìn thấy, thì chúng ta sẽ ko biết được nó quan trọng đến nhường nào, vì thế khi cơn gió ấy bỏ đi rồi, tất cả chúng tôi đều cảm thấy cuộc sống thật sự quá ngột ngạt... Gió thì vẫn luôn luôn hiện diện ở xung quanh chúng ta, chỉ có điều chúng ta sẽ ko bao giờ có thể biết được hướng đi, hướng đến và khi nào nó sẽ xuất hiện...

3 tháng và các kì thi cuối cùng cũng lùi lại sau lưng để tìm về quá khứ. Chúng tôi nhìn nhau cười hả hê vì đã ko 1 ai phải thi lại, tất cả đều đã sống sót trở về. Ấy thế nhưng tất cả nụ cười ấy vẫn còn rất ngượng ngập, ko đạt được đến độ sảng khoái nhất định. Đã thôi ko còn cái điệu cười sảng khoái mà nghe đến rợn người ấy nữa, cũng chẳng còn tiếng nói sấm chớp ùng ùng như thể giông bão tới nơi, cũng chẳng còn những buổi tụ tập liên hoan, hát hò đến mệt lử người. Wind bỏ đi thật rồi, cô ấy đã bỏ lại chúng tôi lặng lẽ như thế đấy. Quyển sách Mác-Lênin được đặt ngay ngắn nơi đầu giường giờ đã vô tình xuất hiện 1 lớp bụi mỏng. Khi nhìn thấy quyển sách ấy, tôi ko cầm lòng được mà chạy đến để lấy tay xóa đi lớp bụi đó. Cô ấy vẫn còn ở đây, vẫn còn ở bên cạnh chúng tôi mà... Chỉ là cô ấy vừa mới bỏ ra ngoài đi đâu đó 1lát mà thôi...Bạn biết đây, cái cảm giác hụt hẫng khi mình để đánh mất đi 1 cái gì đó thân thiết thật là khó chịu.. Rõ ràng là biết mình sẽ đánh mất, ấy thế nhưng chúng ta lại ko có cách nào để giữ điều đó lại... Cảm giác này có lẽ được gọi là BẤT LỰC. Loay hoay, tôi định giở quyển sách đó ra đọc giống cái cách mà Wind vẫn làm trước kia như thể đó là 1 cách nhớ đến cô ấy chân thực nhất thì bên trong rớt ra 1 tờ giấy nhỏ hơi nhàu nát.. Nét chữ nghiêng nghiêng cùng những dòng dập xóa chằng chịt... dường như là cô ấy đã tẩy đi tẩy lại nhiều lần trước khi hoàn thành xong bài viết này... Trước kia, cô ấy có nói với tôi rằng, vì cô ấy giống con trai cho nên văn của cô ấy viết ko được tốt bằng mọi người. Phải cô gắng và may mắn lắm, cô ấy mới ko bị thi lại môn văn trong mấy năm trung học. Lúc ấy, tôi đã ko tin, nhưng cũng ko hề có ý kiến gì. Bởi vì, các môn chuyên ngành của cô ấy đều đạt điểm rất cao, những gì cô ấy nói đều rất dễ đi sâu vào lòng người, vì thế, lúc đó tôi đã cho rằng là do cô ấy quá khiêm tốn nên mới nói vậy. Được nhìn lại nét chữ nghiêng nghiêng mà 1 thời đã từng rất quen thuộc ấy (vì cô ấy đi học chăm chỉ nhất phòng, cho nên chúng tôi thường phải mượn vở chép bài của cô ấy), tôi ko khỏi rưng rưng xúc động đần mặt ra, chẳng buồn đọc nội dung. Thấy tôi thẫn thờ đứng 1 góc, Sam mau lẹ giật lấy tờ giấy cùng với vẻ mặt đắc chí.

- Gì thế? Thư tình ah?

- Không! Mình nghĩ đó là thư của Wind để lại... – tôi chậm rãi trả lời.

- Hả???

Nghe thấy từ Wind, 2 đứa còn lại nhảy xổ đến, thúc giục Sam đọc. Buồn thiệt! Vốn dĩ là 5 đứa cùng nhóm chơi với nhau, đã thề sẽ làm chị em tốt, vậy mà nay... chỉ còn lại bốn...

- Đọc mau đi Sam! Chần chừ gì nữa... Hay để tao đọc cho..

- Thôi khỏi! Mày nghĩ tao ko biết chữ ah? Trật tự nghe coi..

- Ừa, đọc mau coi để xem cái con bé này nó định giở trò gì... Tao mà gặp lại nó thì phải cho nó 1 trận mới được.

Tiếng Sunshine ko khỏi tức giận. Thật ra cô ấy cũng rất lo cho Wind.

Hơ, chào mấy con quỉ nhỏ, tao biết thế nảo rồi bọn mày cũng phát hiện ra “lá thư tình” này mà nhưng đến lúc đó thì tao đã ko còn bên cạnh chúng mày nữa rồi. Đừng buồn cũng đừng lo lắng. Mỗi một con người đều mang trên mình một số phận khác nhau, mỗi người là một cá thể độc lập. Tao biết, tao bỏ đi như thế này, bọn mày sẽ rất giận tao nhưng tao ko còn cách nào, thật ra tao ko quá mạnh mẽ như chúng mày đã từng luôn luôn cho là như thế đâu, thật ra tao cũng rất sợ cảnh ly biệt. Thôi thì cứ để tao là người ra đi lặng lẽ vậy.

Chúng ta đã từng có duyên gặp nhau rồi làm chị em tốt, rồi lại được cùng nhau đi trên 1 đoạn đường, nhưng cuộc đời từ trước tới nay vốn chẳng bằng phẳng bao giờ, nó như 1 mê cung rối rắm với nhiều lối rẽ. Chỉ cần con người ta sai sót nửa bước, là sẽ tự mình đẩy mình xuống hố đen mãi mãi, thế nên tao đã từng mong muốn mình đừng lớn lên, mong ình cứ mãi được hung dữ như thế bên cạnh chúng mày, nhưng thật tiếc... trên con đường này, tao vẫn phải là người rẽ đầu tiên... Tao cứ ngây ngô cho rằng, cuộc đời tao là do tao quyết định, nhưng thật ra sớm đã chẳng phải thế rồi...

Chắc bọn mày hiếu kì lắm về vụ ko biết tao đi đâu phải ko? Cũng ko có gì đâu, thật ra cũng chẳng phải là đi chết, chỉ là đến 1 nơi khác ko thuộc về mình để hưởng thụ mà thôi. Công việc của gã cha dượng tao đang gặp rắc rối, vì thế ông ấy đã ko ngần ngừ gì mà gán nợ tao cho 1 tên thương gia giàu có nào đó, để mong cứu vãn tình hình cho gã. Chắc bọn mày thắc mắc lắm, tại vì sao 1 đứa ngang ngược như tao lại có thể dễ dàng cam chịu đến như thế? Ko cam chịu sao được, tao ko phản đối ko phải vì do tao thương hại cái gã già khốn khiếp ấy, mà chỉ là tao thấy thương mẹ tao. Bọn mày biết rồi đấy, thận của bà ko tốt, nên phải điều trị từ rất lâu rồi, mà việc chạy thận sẽ vô cùng tốn kém, vì thế tao ko còn lựa chọn. Tao cứ luôn miệng kêu lão già ấy là tên khốn khiếp, nhưng rốt cuộc thì chỉ có cái gã khốn khiếp ấy mới có thể lo ẹ tao. Còn tao... một sinh viên chưa tốt nghiệp nổi, thì có thể làm được gì ẹ mình đây... Trong cái xã hội này, chỉ có tình yêu thương ko thôi là đủ... Tất cả mọi người đều giao nhau bằng ngôn ngữ chung là tiền.. Ngày trước tao ko hiểu điều đó, nhưng giờ thì tao hiểu rồi...

Một cơn gió vốn dĩ chưa khi nào có thể tự quyết định cho cuộc đời nó. Người ta luôn cho rằng gió tự do, thế nhưng người ta đâu có biết thực ra là gió ko bao giờ tìm thấy một nơi nào dành riêng cho nó, thế nên nó mới lang bạt khắp nơi, lang thang như 1 kẻ vô gia cư. Tuy nhiên, nhờ điều đó mà bất cứ khi nào chúng ta cũng có gió ở bên cạnh. Gió chẳng thuộc về ai hết, nhưng những nơi gió thích, nhất định cơn gió ấy sẽ trở lại... Hãy cứ luôn tin là như thế... Tao yêu chúng mày! Tạm biệt! :)

Lá thư kết thúc, tâm trạng của 1 vài người cũng kết thúc. Đâu đó có tiếng May bật khóc, nghe như rất gần mà cơ hồ cũng rất xa. Sunshine thì như ko muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt bạn bè nên đã bỏ chạy ra bên ngoài, có lẽ cô ấy muốn kiếm 1 nơi ồn ào để tiếng khóc của cô ấy ko bị ai phát hiện, còn Sam chỉ biết đứng bất động cùng tờ giấy đã gần như là vò nát, còn tôi... tôi chẳng hiểu gì hết...tại sao nói đi là có thể đi ngay tức khắc??? Rõ ràng ngày hôm qua còn gần nhau đến như thế, vậy mà cuối cùng... ngày hôm qua đã vình viễn là ngày hôm qua. Chẳng khi nào ngày hôm qua sẽ thay thế được ngày hôm nay cả. Vì thế, tôi biết... chúng tôi đã thật sự để mất Wind giữa cuộc đời bộn bề này thật rồi... Tôi đã để mất Wind giống như cái cách mà tôi đã để mất anh... Nhận thức mơ hồ nhưng... nỗi đau lại là thật...

Chương 10

~(^oo^)~ (.< )

~Haizz.. Buồn thiệt.. Vậy là kể từ sau đợt đó, nhóm chúng tôi chỉ còn lại 4 người, thế nhưng dần dần cũng đã lấy lạ đượci cân bằng như trước. Dù sao thì chúng tôi cũng nghĩ ngày Wind trở lại thấy chúng tôi như vậy, cô ấy sẽ vui hơn.Tuy nhiên liệu cô ấy có quay trở lại ko? Tôi nghĩ phần trăm ko lớn, vì thế cho nên tôi sợ.. ah ko tất cả chúng tôi đều sợ... rồi đến 1 ngày nào đó... tất cả những gì chúng tôi còn nhớ chỉ còn là cái tên Wind mà thôi.

Tất cả mọi thứ đồ đạc của cô ấy đều được giữ lại như để lưu giữ một kỉ niệm. Chẳng có bất cứ ai đến lấy chúng, chỉ có chúng tôi mà thôi. Vì cô ấy đã rút học bạ cho nên coi như phòng tôi đã trống 1 người, vì thế trường lại phân công thay 1 người vào chỗ trống đó. Cuộc sống là vậy, dù cái cũ có tốt đẹp đến đâu đi chăng nữa, thì khi nó mất đi, người ta cũng mau chóng lấp lại chỗ đấy bằng 1 cái mới. Mà chẳng buồn nhìn lại cái cũ ra sao nữa. +_+ Dường như tất cả đều quá bận rộn...

...

Thời gian sau đó, phòng tôi lại có thêm nhân vật mới xuất hiện: Cô bạn mới chuyển đến phòng chúng tôi có bộ tóc đỏ rực đến chói mắt. Quả thật, sự xuất hiện của cô ấy trong căn phòng kí túc xá quanh năm thiếu ánh sáng này khiến tất cả chúng tôi ko khỏi hoa mắt, chóng mặt. Cô ấy tên Khả Dĩ, nghe nói là người Hoa.Tuy nhiên, tôi ko có cảm tình với cô bạn ấy cho lắm. Cô ấy ko giống như Wind, ánh mắt rất hời hợt, gương mặt vô cảm, màu môi thì nhợt nhạt, mỏng tanh, biểu lộ rõ đó đích thị là con người thiếu tình cảm. Dù lần đầu tiên, tôi tiếp xúc với Wind, cô ấy cũng đã tỏ ra rất lạnh nhạt với tôi, nhưng dù sao thì tôi vẫn có cảm giác thân thiết với cô ấy, còn cô gái này... thì ko...

Cô ấy vừa chuyển đến phòng chúng tôi 5 ngày... thì xảy ra chuyện ẩu đả. Sự việc là thế này, vì ko cùng đăng kí học phần với nhau cho nên giờ học của chúng tôi và cô ấy ko khớp nhau. Những giờ chúng tôi lên lớp thì cô ấy ở lại kí túc xá, chơi game hay ngủ thì tùy cô ấy. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu cô ấy ko dẫn bạn trai vô kí túc xá nữ (mà trường tôi thì tuyệt đối cấm ko cho con trai vào trong ktx nữ), chẳng hiểu sao ông bảo vệ ktx cũng cho vào. Tôi dám chắc 100% là anh ta đã nhảy qua tường bờ rào đằng sau.

Cô ấy đã dẫn trót lọt bạn trai vô phòng rồi thì thôi đi, chúng tôi cũng ko so đo tính toán làm gì, nghĩ rằng cô bạn đó cũng vì tình yêu 1 chút. Thế nhưng, cô bạn ấy và anh bạn trai lại ko yên vị ở giường của mình, mà lại nhảy lên trên giường của Sam (vì chỗ cô ấy ở giường trên chỗ tôi, khuất hẳn tầm nhìn), quấy tung nó lên, rồi sau đó thì chẳng thèm dọn dẹp. Sau khi phát hiện ra vụ việc, Sam đã náo loạn mất khoảng gần tiếng đồng hồ. Cô ấy vốn dĩ ko thích người lạ lên giường của mình, huống hồ là người đó lại bầy bừa ra giường của cô ấy nữa.

Tuy nhiên, cô bạn kia lại chẳng có ý biết lỗi, to tiếng, quắc mắt lại với Sam rằng:

- Tôi mượn giường của bạn 1 chút thì có sao chứ? Làm gì mà phải hung dữ vậy? Giường của bạn là của công chúa chắc, thật ra cũng tầm thường mà thôi..

Thế là đánh nhau. Nếu như nói con trai dễ bị khích bác, dẫn đến nhiều hậu quả đáng tiếc, thì con gái có lẽ cũng vậy thôi, chỉ 1 câu nói mà đã khiến họ lao vào nhau như nam châm vậy. Thật đáng sợ! Chẳng 1 ai trong chúng tôi có thể can nổi, May vì ra can nên bị 1 trong 2 người đó, chẳng biết là tay của ai nữa, vung vào mặt sưng vù cả lên. Vụ ẩu đả đó ko biết sẽ kéo dài bao lâu cho đến khi cô quản lý kí túc xá cùng mấy ông bảo vệ còm hớt hải chạy đến. Cả hai đều phải viết kiểm điểm, chịu hình phạt của cô quản lí. Sam thì bị cô ấy bắt đi dọn vệ sinh của cả khu trong 2tuần, còn Khả Dĩ, do cô ta biết rõ qui định ko được dẫn bạn trai về phòng mà vẫn cố tình vi phạm, nên bị đuổi ra khỏi kí túc xá.

2 tuần sau đó, chúng tôi phụ giúp Sam dọn vệ sinh khu kí túc. Ko dọn thì ko biết, dọn rồi thì mới hiểu, bẩn đến rợn người là như thế nào. 4 chúng tôi thật ra cũng chẳng phải hạng tiểu thư khuê các, cao sang gì cho đành, ấy thế nhưng, ở nhà cũng chưa bao giờ để xảy ra tình trạng khủng khiếp giống như thế.

Tôi và Sunshine được phân công ra quét khoảng trống đằng sau khu nhà. Từ vị trí này, chúng tôi có thể dễ dàng trông thấy phòng thí nghiệm bên khu trường Y, thông qua rào lưới nho nhỏ. Biết chắc là Sunshine vẫn chưa chịu từ bỏ hẳn anh ta mà, cô ấy cứ đứng ngẩn ngơ ôm cán chổi trông si tình như một kẻ mộng du, tha thiết hướng ánh nhìn vè phía bên đó.

- Này!

Tôi vỗ mạnh vào vai cô ấy, định thể sẽ hù dọa cho cô ấy giật mình, ko ngờ cô ấy giật mình thật (vì trước nay, Sunshine có khả năng phản xạ nhanh nhất nhóm, vậy nên hiếm khi cô ấy bị giật mình), cán chổi rơi cả xuống đất. Cô ấy quay lại nhìn tôi, ngơ ngác đến tội nghiệp.

- Làm gì mà đứng thất thần thế? Lại trông chờ hoàng tử sẽ xuất hiện ah? ;

- Uh, hôm nay anh ấy có tiết học trong phòng thí nghiệm, mình muốn đợi để trông thấy anh ta ra.

- Trời! Bà còn biết cả thời khóa biểu học của người ta nữa hả? :0

- Cái đó thì có gì khó! Tôi còn biết anh ta hay đi tuyến đường nào, bắt xe bus số bao nhiêu, hay ăn nhanh trong cửa hàng nào, hay gọi món gì nhất, còn biết anh ta chơi môn thể thao gì giỏi, ưu điểm, nhược điểm của anh ta là những gì...

- Ôi trời! Vậy là cậu gần biết hết về anh ta rồi còn gì?

- hjx, chưa đâu. Những thứ đó thì có nhằm nhò gì, cái quan trọng nhất là địa chỉ nhà và số điện thoại của anh ta, mình lại chẳng hề biết...

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Còn sao được nữa? Đương nhiên là phải đợi đến khi tìm được cơ hội rồi...

- Hả??? Cậu vẫn còn ý định đợi hả????

- TRời! Nói bé thôi bà chị, bộ định muốn mụ Sam già nhảy ra giết tôi luôn hả?

- Ờ ha, cậu ấy ko đồng ý việc cậu theo đuổi anh chàng đó mà. Xem ra mình cũng bắt đầu hiếu kì rồi đấy, ko hiểu anh ta là người như thế nào mà lại khiến cậu có thể kiên trì như vậy nhỉ?

- Đương nhiên sẽ là rất tuyệt. Hjhj, khi nào có cơ hội, mình nhất định sẽ cho cậu anh ta trông như thế nào. Cơ hội rất hiếm, cho nên cậu phải nhanh chân nhanh mắt đấy.

Trời! Sao nghe cứ như là đi ăn trộm vậy? Nhanh tay nhanh mắt mừ...

- Ôi! Mấy giờ rồi... mấy giờ rồi... – đột ngột, giọng cô ấy vang lên đầy hoảng hốt.

- Hả? Hả? Đợi mình chút.. 10h25’...

- Cậu may mắn đấy, có cơ hội gặp anh ta rồi.. Mau theo mình nào...

- Ơ!? Cậu đi đâu đấy, sao lại đi qua đó...

- Đi qua trường Y chứ đi đâu.

- Nhưng mà phải đi ra ngoài rồi mới vào trường Y được chứ?

- Ko kịp đâu. Trèo qua cái lưới này nhanh lên. Chậm chân là anh ta sẽ biến mất ngay.

Nói rồi, cô gái có vóc dáng mảnh khảnh đó, vịn tay vào thành lưới, thoăn thoắt trèo qua. Trời ạ! Hình như công việc này đối với cô ấy đã quá quen thuộc rồi thì phải. Hjx, cô ấy đã nói đúng: “Yêu là phải hi sinh”, và chúng tôi đang hi sinh sự nữ tính của mình đây.

Trước sự ngạc nhiên đến cùng cực của sinh viên khoa Y, chúng tôi cuối cùng cũng đã có mặt trước cửa lớp của cái tên Stable gì gì đó...

- Phù! May quá! Lớp anh ta vẫn chưa tan, hj, số cậu đúng là may ghê đó. Kia kìa, anh ta đấy, nhìn thấy chưa... nhóm 6 người, góc bên trái, người đang nói đấy...kia kìa...thấy chưa..thấy chưa...

- Ờ..ờ.. thấy rồi... thấy rồi...

Trời ạ! Cô ấy phấn khích đến nỗi dường như muốn khóc thét lên hay sao mà giọng nói có thể lớn đến như thế, tôi thấy tai mình ù hết cả. Theo tay cô ấy chỉ, 1 người nam sinh với nước da trắng trẻo đang từ từ hiện ra trước mắt tôi.. Nhưng sao tôi cứ cảm thấy anh ta quen...



- Sao sao? Đẹp trai ko?

- Ờ..ờ...đẹp...

- Gì chứ? Trả lời như thế là có ý gì?

- Ờ ko. Tại mình cứ cảm thấy anh ta quen quen..

- Quen?! Có sao?

- Hjhj, ko ko. Có lẽ mình nhầm thôi.

Hjxhjx, hi vọng là mình nhầm. Nếu giả sử mình có quen anh ta thật thì xem ra mình còn thảm hơn cả anh ta đấy ++

- Vậy còn được... Ôi! ÔI! Anh ta ra rồi, mau giúp mình chặn lại đi... Nhanh lên! Nhanh lên!

- Ờ..ờ ...hiểu...

Nói rồi, hai chúng tôi như hai con loi choi đứng chắn trước cửa phòng thí nghiệm, trông nhếch nhác đến là thảm hại. Khi anh ta bước ra gần đến cửa, bắt gặp thấy chúng tôi, đôi chân anh ta chẳng ai bảo, tự động quay ngược trở lại phòng như thể trốn tránh. Nhưng cuối cùng thì dường như anh ta cũng biết là mình ko thể trốn được nữa, vì ngay cả đến giáo sư giảng dạy cũng đã bỏ về, thê nên anh ta đành phải chấp nhận thương đau mà quay trở ra, tiếp chuyện với chúng tôi.

- Cô lại muốn gì đây hả? – anh ta khẽ nhíu mày, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, giọng lạnh nhạt. Hơ, ngay cả cái cách nhíu mày này cũng rất quen thuộc. Tôi thật sự đã từng gặp anh ta rồi thì phải...

- Ơ...em...em... Ah, em có 1 người bạn mới muốn giới thiệu cho anh. Cô áy là July.

- Bạn cô thì có liên quan gì đến tôi...

Nói vậy, thế nhưng ánh mắt anh ta vẫn vô tình lướt ngang qua tôi. Trời ạ! Đôi mắt đó quả thật rât quen.. Đột nhiên, anh ta cất tiếng, giọng điệu có vẻ hết sức ngạc nhiên.

- Phiền phức, lại là cô ah?

Phiền phức?! Anh ta đang chỉ tôi ah?

- Ngơ ngác gì chứ? Chẳng phải cô rất phiền phức hay sao?

- Stable.. anh... anh có quen bạn em ah?

- Không có quen. Sao mà dám quen được chứ. Phiền phức+phiền phức= sao số tôi khổ thế này...+_+

Anh ta lướt tay chỉ về phía tôi và Sunshine rồi sau đó lại dùng cái vẻ mặt rất chi là thảm thiết, đau khổ chỉ về phía mình. Hơ, giờ thì tôi đã nhớ ra anh ta là ai rồi? Anh ta chính là người mà tôi cảm thấy có đôi mắt rất giống anh vào ngày đó...

- hjhj, ôi.. lần đầu tiên em trông thấy được vẻ mặt biểu cảm này của anh đấy... Em cứ nghĩ anh vốn rất lạnh lùng cơ. Đi uống nước với em 1 lát nhé! Hay ăn gì đó cũng được. Anh chưa ăn trưa phải ko? Em cũng vậy.

Nói rồi, cô ấy chạy sán đến có ý định bám chặt lấy cánh tay của anh ta, mà vẫn ko quên dành tặng cho tôi cú huých đau điếng vào mạng sườn. +_+. Rất nhanh, anh ta đã tránh được cái ý định rất chi là dạt dào yêu thương ấy.

- Ờ..đúng...đúng... đi ăn với bọn em 1 lát nhé!

Tôi gật gật đầu như gà mổ thóc. Trời! Có cho tiền tôi cũng chẳng dám quên cái nhiệm vụ mà Sunshine đã giao cho.

- SUNSHINE!!!!

Trong lúc cả hai chúng tôi còn đang căng mắt ra đợi cái gật đầu chần chừ của anh ta thì 1 giọng nói với âm lượng cự kì khủng khiếp được vọng tới từ phía sau. Khiến cho 2 chúng tôi ko lạnh mà vẫn thấy run. Hjx, chẳng cần quay lại nhìn chúng tôi cũng có thể đoán được đó là Sam. Ôi! ÔI! Bỏ mặc bạn bè trong lúc “khó khăn, gian khổ” để đi tìm trai, tội này quả thật đáng giết chứ ko nên tha. Ấy thế nhưng, tôi mới chưa được tròn 22tuổi, tôi ko muốn chết đâu, đặc biệt là “chết” dưới bàn tay của tử thần Sam. Eo ôi, toàn cái chết kinh dị (bà này là chúa thích xem phim ma trong phòng mà)

- Bạn các cô đến tìm kìa. Tôi đi đây!

Nói rồi, anh ta quay lưng bước rảo, lại với cái tốc độ kinh người ấy. Nháy mắt, đã chẳng thấy đâu. Anh ta đi rồi, nhưng còn chúng tôi thì vẫn đang ở lại, chẳng hiểu do nóng hay do sợ mà trán của tôi ướt đẫm mồ hôi, còn Sunshine.... hjx, trong tình thế “ngàn cân treo sợi tóc” này, mà cô ấy còn nhăn răng ra cười 1cách rất hạnh phúc như thế thì tôi đúng là bái phục.

- Này! Sam đang đến kìa.

Tôi ái ngại, gọi Sunshine trở lại với mặt đất hiền hòa, dường như là cô ấy đang bay lên cao lắm rồi. Nếu ko gọi xuống kịp thời, ko khéo lại ngã nát xương mất.

- Mình ko sợ. Ôi! Anh ấy vừa cười với mình. Lần đầu tiên anh ấy cười với mình đấy. Hạnh phúc quá, cảm giác cứ như đang bay vậy, phải chăng đó chính là sức mạnh của tình yêu???

- YÊU ĐƯƠNG GÌ?! Hai cậu giỏi thật, mau về phòng viết bản kiểm điểm cho tôi, dám bỏ mặc bạn bè như thế đấy. Đúng là xấu xa đến tàn nhẫn mà...

Bà chằn Sam lúc này đã tiến đến ngay bên cạnh, cốc vào đầu hai chúng tôi 1 cái đau điếng. Khiến cho ko có cây mà mắt vẫn nhìn thấy hoa. Hjhxjx.. nhưng tôi vẫn còn thấy mình may mắn chán, ở phía bên kia, ko biết là do đau, hay là do quá hạnh phúc, mà trên mặt Sunshine, nước mắt cô ấy chảy giàn giụa. Hjx, có lẽ phần lớn vẫn là vì trèo cao té đau...
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .